T và D,
Đi ba ngày ngồi xe và lên núi vào rừng đối với anh bây giờ là việc nặng nhọc. Sáng nay mới thấy thấm mệt.
Tuy
vậy, khi đã vào với thiên nhiên nhiều lúc anh quên cả tuổi tác và sức
khỏe. Những trạng thái "quên" như thế có thể rất có lợi và cũng có thể
rất có hại.
Cách
đây 20 năm khi mới qua Mỹ anh đã cùng vài người bạn vào Sequoia thuê
cabin sống mấy ngày, đã khám phá tạm đầy đủ. Bây giờ vào lại thì thấy
mình già hơn 20 tuổi, nhưng núi rừng sông suối thì vẫn vậy. Đối với một
cây cổ thụ có số tuổi 1700 năm mà anh đã đối diện năm trước thì 20 năm
đối với nó có là gì đâu, nhưng ở quãng cuối một đời người thì số năm ấy
chẳng phải chuyện chơi. Đời người quả chẳng là bao, có phải vì thế mà
người ta để ý đến phẩm chất của từng giây phút sống hay không?
Còn
lần đi Yosemite đầu tiên là khoảng trước hay sau năm 2000 một hai năm,
đi đóng trại và ở lại 5 đêm trong rừng. Thật ra là đi với gia đình Đỗ
Anh Tài, các con của Tài đi cắm trại Hướng đạo, đã đóng riêng cho bố mẹ
và hai bác Minh một cái lều to tướng có hai phòng ngủ, lần đó cũng khám
phá đầy đủ Yosemite.
Lần
này đi theo tour du lịch, một chiếc xe bus to tướng đầy nhóc người,
thăm Sequoia ngày thứ bảy, Yosemite ngày chủ nhật. Đúng là chỉ cỡi ngựa
xem hoa, nhất là long weekend, xe tràn ngập núi rừng, trễ nãi và chương
trình phải thay đổi hết.
Ấn
tượng mạnh nhất mà anh cảm thấy trong lần này là các dòng suối, mà
người ta gọi là river. Cuối tháng sáu là thời điểm từ các đỉnh núi tuyết
tan nhiều nhất nên các dòng suối vô cùng sung mãn, nước đầy ắp cuồn
cuộn chảy, gây cho lòng người, nhất là người Nam Cali quanh năm khô hạn,
nhiều nỗi niềm xúc động sâu xa. Nó không hiền lành như suối của Văn
Cao Suối mơ bên rừng thu vắng, dòng nước trôi lửng lờ ngoài nắng, nhưng nó mang tính chất nước nguồn vừa ở trong núi tuôn ra, thanh khiết, hùng dũng, ngây ngất.
Anh đã quay nhiều đoạn suối chảy, say mê lắm, hai chị em nghe thử nhé.
Anh đã quay nhiều đoạn suối chảy, say mê lắm, hai chị em nghe thử nhé.
Một điều D mới nhắc rất đúng mà lần này anh mới để ý: đó là có những đoạn đường đèo xe chạy sát bờ vực sâu thăm thẳm không có bao lơn ngăn chặn, ngồi trên xe bus cao nhìn xuống anh cảm thấy thực sự sợ hãi, một cảm giác những lần đi trước không nhận thấy. Nếu xe sẩy bánh rơi xuống vực thì chắc chắn không có ai còn sống, vì chiều cao của vực có lẽ đến nhiều ngàn mét. Sợ, nhưng cũng là một cảm giác thú vị hiếm hoi lâu lâu mới có dịp nếm trải.
Đi
chuyến này anh gặp ông John Muir của D nhiều lần, vì các câu ông viết
về sự khám phá núi rừng được trích dẫn khá nhiều. Trong một gift shop
trong rừng Sequoia anh thấy một câu của ông được in một cách trang trọng
và bày bán cho du khách. Câu ấy khá đơn giản khi đọc qua anh tưởng là
mình có thể nhớ được, nhưng sau đó thì quên, chỉ nhớ một mệnh đề chót
đại khái: you must go there. There ở đây dĩ nhiên là núi rừng.